“Lạ Lùng (Vũ.)” là một bản Indie Pop/Ballad nhẹ nhàng, mang màu sắc hoài niệm và chất chứa nỗi buồn. Bài hát diễn tả sự nhớ nhung, tiếc nuối về một mối tình đã qua, nơi chàng trai nhận ra mọi thứ vẫn còn đó nhưng đã không còn vẹn nguyên, và cảm xúc về người yêu cũ trở nên “lạ lùng” sau chia tay.
Lời Bài Hát Lạ Lùng
Kìa màn đêm hiu hắt mang tên em
Quay về trong ký ức của anh qua thời gian
Chiều lặng im nghe gió đung đưa cây
Như là bao nỗi nhớ cuốn anh trôi về đâu
Này gió đừng hát
Và mang nỗi nhớ chạy đi
Quên âu lo quên hết suy tư một đời
Mưa trong anh sẽ vơi
Nhưng đôi môi đang vấn vương
Chỉ tình cờ nhìn em rồi mang theo những cơn đau thét gào
Lạ lùng em tới
Hãy tới bên anh trong chiều đông xa vắng
Mà sao giờ đây nhìn lại chẳng còn thấy em?
Lạ lùng em với…
Gió hát lên câu ca làm anh thao thức
Mà bao say mê nồng nàn giờ đã phai mau
Kìa nắng ngập tràn
Nhưng giấc mơ lại vừa bay đi
Gạt hết cuộc đời lẻ loi
Thôi mình anh, lại ngồi nhớ em
Kìa màn đêm hiu hắt mang tên em
Quay về trong kí ức của anh qua thời gian
Chiều lặng im nghe gió đung đưa cây
Như là bao nỗi nhớ cuốn anh trôi về đâu
Này gió đừng hát và mang nỗi nhớ chạy đi
Quên âu lo quên hết suy tư một đời
Mưa trong anh sẽ vơi
Nhưng đôi môi đang vấn vương
Chỉ tình cờ nhìn em rồi mang theo những cơn đau thét gào
Lạ lùng em tới
Hãy tới bên anh trong chiều đông xa vắng
Mà sao giờ đây nhìn lại chẳng còn thấy em?
Lạ lùng em với gió hát lên câu ca làm anh thao thức
Mà bao say mê nồng nàn giờ đã phai mau
Kìa nắng ngập tràn
Nhưng giấc mơ lại vừa bay đi
Gạt hết cuộc đời lẻ loi
Thôi mình anh
Lại ngồi nhớ em
MV – Lạ Lùng
Hợp Âm Lạ Lùng
Kìa màn [C] đêm hiu [G] hắt mang tên em
Quay [A7] về trong kí [Dm] ức
Của [G] anh qua thời [C] gian
Chiều lặng [C] im nghe [G] gió đung đưa cây
Như [A7] là bao nỗi [Dm] nhớ
Cuốn [G] anh trôi về [C] đâu
Này [F] gió đừng [G] hát
Và [Em] mang nỗi nhớ chạy [Am] đi
[F] Quên âu lo quên [G] hết suy tư một [C] đời. [C7]
[F] Mưa trong anh sẽ [G] vơi
Nhưng [Em] đôi môi đang vấn [A7] vương
[Dm] Chỉ tình cờ nhìn em
Rồi mang theo [F] những cơn đau thét [G] gào
Lạ lùng em [C] tới
[E7] Hãy tới bên [Am] anh trong chiều đông xa [G] vắng
Mà [F] sao giờ đây nhìn [G] lại chẳng con thấy [C] em [G]
Lạ lùng em [C] hỡi
[E7] Gió hát [Am] lên câu ca làm [G] anh thao thức
Mà [F] bao say mê nồng [G] nàn giờ đã phai [C] mau
Kìa [F] nắng ngập [G] tràn
Nhưng giấc [Em] mơ lại vừa bay [A7] đi
Gạt [Dm] hết cuộc đời lẻ [F] loi
Thôi mình [G7] anh lại ngồi nhớ [C] em.

“Lạ Lùng“ kết thúc bằng sự ngậm ngùi, chấp nhận và nỗi cô đơn sâu thẳm. Nhân vật không cố gắng níu kéo, mà chọn cách giữ lại những kỷ niệm đẹp trong tâm trí, để cảm xúc cũ kỹ trôi qua một cách nhẹ nhàng. Cái kết này là sự bình yên sau giông bão, nơi nỗi buồn đã hóa thành sự lãng đãng, chấp nhận được.

